Take a photo of a barcode or cover
adventurous
challenging
dark
emotional
funny
hopeful
informative
inspiring
lighthearted
mysterious
reflective
relaxing
sad
tense
slow-paced
Plot or Character Driven:
A mix
Strong character development:
Yes
Loveable characters:
Yes
Diverse cast of characters:
Yes
Flaws of characters a main focus:
No
dark
emotional
mysterious
reflective
tense
medium-paced
Plot or Character Driven:
Character
Loveable characters:
Yes
challenging
reflective
tense
slow-paced
Plot or Character Driven:
A mix
Strong character development:
Yes
Loveable characters:
Yes
Diverse cast of characters:
No
Flaws of characters a main focus:
Yes
emotional
reflective
sad
tense
medium-paced
Plot or Character Driven:
A mix
Strong character development:
Yes
Loveable characters:
Complicated
Flaws of characters a main focus:
Yes
cuma bisa kasih bintang 5 krn gaada pilihan bintang 1000!!
challenging
dark
mysterious
slow-paced
fast-paced
Đây là cuốn sách siêu dài thứ hai mà mình đã từng đọc. Cuốn đầu tiên là "Tội ác và hình phạt", vẫn của Dos.
Nói một cách ngắn gọn về cảm quan và trải nghiệm đọc: cực kỳ nhiều references, vĩ đại đến mức mà bộ óc giới hạn về mặt tư duy của mình có đến 10 năm nữa cũng không hiểu hết được, có khi phải cày cả cuốn Kinh thánh và cả truyện thánh may ra mới hiểu được một phần. Tuy nhiều chỗ đọc không hiểu gì hết, nhưng về cơ bản thì đây vẫn là một cuốn sách xuất sắc, hay nói đúng hơn là một bản anh hùng ca! (bắt chước Dos 1 tí, ae get it đúng không?)
Và đương nhiên, xuyên suốt cả bộ truyện thì mình ấn tượng với Ivan nhất. Có lẽ là vì mình bị thu hút bởi cái con người với đầu óc thông minh, duy lý và vô thần chăng?
"Tôi chưa bao giờ hiểu được làm sao có thể yêu được đồng loại. Theo tôi, chính đồng loại mới là những kẻ ta không thể nào yêu được, họa chăng là những người ở xa thì may ra. Tôi đã có đọc ở đâu đó về Julien nhân từ: một người qua đường đói rét xin thánh sưởi ấm cho, ông ta lên nằm cùng giường với người ấy, ôm lấy y, hà hơi vào miệng y, mà miệng y thì mưng mủ và hôi thối vì một bệnh khủng khiếp gì không rõ. Tôi tin chắc thánh phải tự dối mình để làm được như thế, do thấm nhuần bổn phận phải yêu người, do tự hành thân để giải tội. Muốn yêu được một con người thì phải giấu mặt đi, hễ phô mặt ra là tình yêu biến mất."
Đoạn hội thoại bác bỏ (hay thậm chí còn mang tính báng bổ) của Ivan và Alyosha khiến mình nhớ đến một câu chuyện ngày xưa, khi mà mình còn là học sinh THCS, mình có một đứa bạn thân theo Đạo thiên chúa giáo. Con bé sùng tín kinh khủng, và với tư cách là một đứa ranh con vô thần, mình kể lại cho đứa bạn một câu chuyện mà mình nghe được trên mạng, theo mình tìm hiểu thì được viết trong Kinh thánh hẳn hỏi, kể về Abraham và Sarah là một đôi vợ chồng già mãi mà chẳng có một mụn con. Sau đó, sư đồ (?) của Chúa tới và truyền lại lời hứa rằng trong năm nay đôi vợ chồng sẽ có con. Quả đúng như thế, Sarah đã hạ sinh được một cậu con trai và họ đặt tên cậu là Issac. Sau một thời gian, Chúa bắt Abraham phải trả lại Issac (trả lại ở đây tức là giết á). Sau khi suy nghĩ, đắn đo trong đau khổ, Abraham vẫn quyết định tin tưởng vào Chúa và quyết định giết đứa con trai duy nhất của mình. Nhưng khi lưỡi dao gần chạm vào da thịt Issac, thì Chúa xuất hiện và nói: "Abraham, đừng giết cậu bé, con đã thể hiện lòng trung thành và tin tưởng tuyệt đối đối với ta." Sau đó không ai chết cả và happy ending, mình nhớ mang máng là như vậy. Kể xong, mình hỏi cảm nghĩ của đứa bạn. Không bất ngờ lắm khi nó bắt đầu ngợi ca Abraham và Chúa. Và với sự vô ý tứ của một đứa trẻ 13 tuổi, mình bắt đầu hỏi dồn.
"Nhưng mà giết người là sai mà? Giết chính con trai ruột của mình còn sai nữa."
"Abraham chưa hề giết người."
"Nhưng ông ta có ý định giết người, và sẽ giết người nếu Chúa không ngăn ông ta lại."
"Vốn dĩ Issac không thuộc về Abraham và Sarah, mà thuộc về Chúa."
"Thuộc về Chúa cũng đâu có nghĩa Issac không phải là người? Mà mục đích của việc giết con này là sao?"
"Là vì Chúa muốn Abraham chứng minh lòng trung thành tuyệt đối của ông với Chúa."
"Nếu Chúa thật sự toàn trí toàn thức, tại sao Người lại phải kiểm tra lòng trung thành của Abraham đối với Chúa?"
Đến đây thì câu chuyện dừng lại vì con bé khóc đến nơi rồi, hình như mình còn hỏi thêm mấy câu nữa, nhưng lâu quá rồi mình không nhớ nổi nữa.
Đối với Ivan, bác bỏ sự tồn tại của Chúa là bác bỏ khái niệm đạo đức. Luật tự nhiên, như con cái phải chăm lo cho bố mẹ hay giúp đỡ người khác mỗi khi hoạn nạn không có ràng buộc về mặt đạo đức. Chỉ khi người ta tin vào sự bất tử (hay Chúa hoặc bất cứ đấng linh thiêng nào) thì luật tự nhiên ấy mới được bình thường hóa. Nếu niềm tin về sự bất tử ấy biến mất, tức là "mọi chuyện đều được phép - một tư duy vô thần và hư vô.
Bản thân Ivan nhận thức được rằng tư duy ấy đặc Karamazov, và như Smerdyakov đã nói với anh trước ngày hắn tự sát: "Cậu quá thông minh. Cậu thích tiền, tôi biết điều đó, cậu thích cả danh vọng nữa, bởi vì cậu rất kiêu hãnh, cậu rất thích sự duyên dáng của đàn bà, và thích nhất là cuộc sống phong lưu yên ổn, không phải lệ thuộc ai, đó là những cái cậu thích nhất. Cậu không muốn làm hỏng cuộc đời cậu mãi mãi, thú nhận điều đó ở tòa thì xấu hổ quá. Cậu cũng như Fyodor Pavlovich, trong số các con, cậu giống ông nhất, cùng tâm hồn với ông."
Quả vậy, cái tư duy ăn chơi trác táng, dâm ô đê tiện, ích kỷ và khôn lỏi ấy giống đặc cha anh - Fyodor - cũng là người mà anh căm ghét và âm thầm muốn chết đi. Có lẽ, chắc chẳn anh đã luôn âm thầm mong cha chết đi, mong một ngày anh Mitya sẽ nổi cơn khùng, và trong cơn sốt thần kinh cùng căn hờn và ghen tuông, anh sẽ ra tay giết bố, thế là yên ổn.
Smerdyakov vạch bộ mặt thật mà Ivan luôn cố giấu, sự thật rằng Ivan là người "đồng điệu tâm hồn" với cha nhất trong số 3 anh em (không biết có nên tính cả Smerdyakov không).
Ivan là một nhân vật cực kỳ khó hiểu, lời nói và hành động của anh ta hoàn toàn trái ngược với nhau. Chính vì thế mà chúng ta có chương "Con quỷ. Cơn ác mộng của Ivan". Con quỷ ám ảnh Ivan bằng cách kể lại cho anh những bài báo, những câu chuyện mà anh từng viết - thứ mà anh xấu hổ về. Nó khiến anh phải đặt ra câu hỏi liệu mình có bị rồ hay không. Anh hiểu được rằng con quỷ ấy thực chất là anh và chỉ là mình anh, con quỷ ấy được tạo ra từ quá khứ và tư duy vô thần hư vô được bồi đắp suốt mấy chục năm cuộc đời của anh. Rốt cục thì đó là sự tự hồ nghi. Không chỉ lời nói và hành động trái ngược nhau, triết lý và đạo đức của anh cũng không ăn khớp (hay nói một cách văn chương hơn là bộ não và trái tim?). Động cơ của Ivan là vì con người, vậy nên anh ta không hoàn toàn xấu xa như một số reviewers nói quá mà mình đã từng đọc. Anh ta thương xót những đứa trẻ, tự hỏi: "Trẻ con thì có tội tình gì?".
Ivan làm mình nhớ đến một nhân vật phản diện trong bộ Yu Yu Hakusho, mình không nhớ tên nhân vật này, nhưng theo trí nhớ của mình thì nhân vật này ban đầu làm việc thiện là vì loài người, vì nhân loại, anh ta căm ghét ác linh vì chúng đã khiến con người trở nên khổ sở. Tuy nhiên, sau khi vô tình xem một cuốn băng ghi lại mọi tội ác mà con người đã phạm phải trong lịch sử (cuốn băng ấy hình như kéo dài tới vài ngày) thì nhân sinh quan của anh ta đã thay đổi hoàn toàn. Anh ta bắt đầu căm hận con người, cho rằng loài người là cái rễ của mọi tội ác.
Cũng là một reference hay chứ nhỉ? Như Ivan đã nói: "Thực ra, đôi khi người ta nói về sự tàn bạo thú vật của con người, nhưng như vậy thật là oan ức cho thú vật: thú vật không bao giờ tàn bạo được như người, con người tàn bạo một cách tài tình có nghệ thuật. Hổ chỉ cắn xé, và chỉ biết làm như thế thôi. Nó không bao giờ nghĩ ra được cái trò dùng đinh đóng tai người ta vào hàng rào suốt đêm, cho dù nó có thể làm được việc đó đi nữa."
Trong cuốn The Rebel của Albert Camus, ông có từng đề cập rằng Ivan coi trọng chính nghĩa hơn là sự thần thánh. Anh ta không hoàn toàn bác bỏ sự tồn tại của Chúa. Anh ta bác bỏ Chúa trên danh nghĩa giá trị đạo đức. Một phần trong Ivan vẫn tin là có Chúa, mong là có Chúa. Dẫu cho anh ta vẫn tin rằng cái triết lý hư vô, vô thần của anh ta là đúng, về mặt khoa học là thế. Nhưng Ivan vẫn tin, vẫn mong, mong rằng Chúa có thật. Bởi nếu không có Chúa thì mọi sự đều được phép, mà khi mọi sự đều được phép thì chẳng lẽ cách sống của tên vô lại, dâm ô hèn hạ, không xứng đáng để được gọi là "cha" như Fyodor Pavlovich là đúng? Ivan không chấp nhận điều đó, một phần có lẽ vì anh ta kiêu ngạo đến mức không muốn Fyodor ngang hàng với bản thân, một phần là vì anh ta thực sự mong muốn điều đó là không đúng vì những lý lẽ mà mình đã nếu ra bên trên.
Tuy nhiên, không thể chối cãi rằng Ivan chính là hung thủ giết cha. Smerdyakov là kẻ thực thi bản án, Ivan là người viết bản án. Triết lý của Ivan đã vẽ nên lối đi, chỉ đường cho Smerdyakov phạm tội. Trong quá trình đọc, mình đã suýt bị lừa rằng anh ta vô tội, bởi Ivan lúc nào cũng mập mờ, không thể đoán trước được đường đi nước bước của anh ta. Anh ta khó hiểu đến vậy là vì chính anh ta cũng luôn lừa dối chính bản thân mình.
Nói về Ivan đủ rồi. Về các nhân vật khác, mình đặc biệt ấn tượng với trưởng lão Zosima. Dường như Dos tạo ra nhân vật này để đối đầu với Ivan, nhưng không đủ. Mình thấy những lời lẽ của cha Zosima vẫn chưa đủ mạnh mẽ để đối đầu với Ivan, nhưng đấy mới chính là cái hay. Cái hay ở đây là Dos là một người sùng tín, cực kỳ sùng tín. Vậy mà ông có thể viết ra những lời lẽ vô thần thuyết phục như vậy, thật sự quá đáng nể!
Toàn bộ nhân vật trong "Anh em nhà Karamazov" đều mang hơi thở của Dos, một phần của Dos, kể cả những nhân vật phụ của phụ (đến nhân vật phụ của phụ còn được ông tả background 1 trang cơ mà). Đặc biệt là Alyosha, một anh chàng quá ư là hoàn hảo, tuồng như là nhân vật trong mơ của Dos. Cảm giác như Dos mong muốn được trở thành một người như Alyosha vậy. Tuy được miêu tả hoàn hảo như thế, Alyosha cũng vô cùng thực tế, đặc biệt là trong màn đấu trí với Ivan. Đã nhiều lần Alyosha vi phạm lời răn của Cha, anh đã sa vào những câu chuyện khủng khiếp của Ivan, đến mức phải thốt lên: "Bắn!". Nhưng sau tất cả, anh vẫn giữ vững được đức tin của mình, thương cảm cho Ivan. Và mặc cho Ivan vẫn lảm nhảm về công thức "mọi sự đều được phép" để thử thách tín ngưỡng của Alyosha thì anh vẫn nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi Ivan - một hành động vị tha và cao đẹp vô cùng - Ivan thốt lên đó là trò ăn cắp văn mà Alyosha lấy từ "viên đại pháp quan tôn giáo".
Có rất nhiều thứ mình không hiểu, và muốn hiểu trong cuốn sách tràng giang đại hải này. Đợi lần hai vậy.
Tóm lại thì đây là một cuốn sách cực kỳ xuất sắc và đáng đọc.
Nói một cách ngắn gọn về cảm quan và trải nghiệm đọc: cực kỳ nhiều references, vĩ đại đến mức mà bộ óc giới hạn về mặt tư duy của mình có đến 10 năm nữa cũng không hiểu hết được, có khi phải cày cả cuốn Kinh thánh và cả truyện thánh may ra mới hiểu được một phần. Tuy nhiều chỗ đọc không hiểu gì hết, nhưng về cơ bản thì đây vẫn là một cuốn sách xuất sắc, hay nói đúng hơn là một bản anh hùng ca! (bắt chước Dos 1 tí, ae get it đúng không?)
Và đương nhiên, xuyên suốt cả bộ truyện thì mình ấn tượng với Ivan nhất. Có lẽ là vì mình bị thu hút bởi cái con người với đầu óc thông minh, duy lý và vô thần chăng?
"Tôi chưa bao giờ hiểu được làm sao có thể yêu được đồng loại. Theo tôi, chính đồng loại mới là những kẻ ta không thể nào yêu được, họa chăng là những người ở xa thì may ra. Tôi đã có đọc ở đâu đó về Julien nhân từ: một người qua đường đói rét xin thánh sưởi ấm cho, ông ta lên nằm cùng giường với người ấy, ôm lấy y, hà hơi vào miệng y, mà miệng y thì mưng mủ và hôi thối vì một bệnh khủng khiếp gì không rõ. Tôi tin chắc thánh phải tự dối mình để làm được như thế, do thấm nhuần bổn phận phải yêu người, do tự hành thân để giải tội. Muốn yêu được một con người thì phải giấu mặt đi, hễ phô mặt ra là tình yêu biến mất."
Đoạn hội thoại bác bỏ (hay thậm chí còn mang tính báng bổ) của Ivan và Alyosha khiến mình nhớ đến một câu chuyện ngày xưa, khi mà mình còn là học sinh THCS, mình có một đứa bạn thân theo Đạo thiên chúa giáo. Con bé sùng tín kinh khủng, và với tư cách là một đứa ranh con vô thần, mình kể lại cho đứa bạn một câu chuyện mà mình nghe được trên mạng, theo mình tìm hiểu thì được viết trong Kinh thánh hẳn hỏi, kể về Abraham và Sarah là một đôi vợ chồng già mãi mà chẳng có một mụn con. Sau đó, sư đồ (?) của Chúa tới và truyền lại lời hứa rằng trong năm nay đôi vợ chồng sẽ có con. Quả đúng như thế, Sarah đã hạ sinh được một cậu con trai và họ đặt tên cậu là Issac. Sau một thời gian, Chúa bắt Abraham phải trả lại Issac (trả lại ở đây tức là giết á). Sau khi suy nghĩ, đắn đo trong đau khổ, Abraham vẫn quyết định tin tưởng vào Chúa và quyết định giết đứa con trai duy nhất của mình. Nhưng khi lưỡi dao gần chạm vào da thịt Issac, thì Chúa xuất hiện và nói: "Abraham, đừng giết cậu bé, con đã thể hiện lòng trung thành và tin tưởng tuyệt đối đối với ta." Sau đó không ai chết cả và happy ending, mình nhớ mang máng là như vậy. Kể xong, mình hỏi cảm nghĩ của đứa bạn. Không bất ngờ lắm khi nó bắt đầu ngợi ca Abraham và Chúa. Và với sự vô ý tứ của một đứa trẻ 13 tuổi, mình bắt đầu hỏi dồn.
"Nhưng mà giết người là sai mà? Giết chính con trai ruột của mình còn sai nữa."
"Abraham chưa hề giết người."
"Nhưng ông ta có ý định giết người, và sẽ giết người nếu Chúa không ngăn ông ta lại."
"Vốn dĩ Issac không thuộc về Abraham và Sarah, mà thuộc về Chúa."
"Thuộc về Chúa cũng đâu có nghĩa Issac không phải là người? Mà mục đích của việc giết con này là sao?"
"Là vì Chúa muốn Abraham chứng minh lòng trung thành tuyệt đối của ông với Chúa."
"Nếu Chúa thật sự toàn trí toàn thức, tại sao Người lại phải kiểm tra lòng trung thành của Abraham đối với Chúa?"
Đến đây thì câu chuyện dừng lại vì con bé khóc đến nơi rồi, hình như mình còn hỏi thêm mấy câu nữa, nhưng lâu quá rồi mình không nhớ nổi nữa.
Đối với Ivan, bác bỏ sự tồn tại của Chúa là bác bỏ khái niệm đạo đức. Luật tự nhiên, như con cái phải chăm lo cho bố mẹ hay giúp đỡ người khác mỗi khi hoạn nạn không có ràng buộc về mặt đạo đức. Chỉ khi người ta tin vào sự bất tử (hay Chúa hoặc bất cứ đấng linh thiêng nào) thì luật tự nhiên ấy mới được bình thường hóa. Nếu niềm tin về sự bất tử ấy biến mất, tức là "mọi chuyện đều được phép - một tư duy vô thần và hư vô.
Bản thân Ivan nhận thức được rằng tư duy ấy đặc Karamazov, và như Smerdyakov đã nói với anh trước ngày hắn tự sát: "Cậu quá thông minh. Cậu thích tiền, tôi biết điều đó, cậu thích cả danh vọng nữa, bởi vì cậu rất kiêu hãnh, cậu rất thích sự duyên dáng của đàn bà, và thích nhất là cuộc sống phong lưu yên ổn, không phải lệ thuộc ai, đó là những cái cậu thích nhất. Cậu không muốn làm hỏng cuộc đời cậu mãi mãi, thú nhận điều đó ở tòa thì xấu hổ quá. Cậu cũng như Fyodor Pavlovich, trong số các con, cậu giống ông nhất, cùng tâm hồn với ông."
Quả vậy, cái tư duy ăn chơi trác táng, dâm ô đê tiện, ích kỷ và khôn lỏi ấy giống đặc cha anh - Fyodor - cũng là người mà anh căm ghét và âm thầm muốn chết đi. Có lẽ, chắc chẳn anh đã luôn âm thầm mong cha chết đi, mong một ngày anh Mitya sẽ nổi cơn khùng, và trong cơn sốt thần kinh cùng căn hờn và ghen tuông, anh sẽ ra tay giết bố, thế là yên ổn.
Smerdyakov vạch bộ mặt thật mà Ivan luôn cố giấu, sự thật rằng Ivan là người "đồng điệu tâm hồn" với cha nhất trong số 3 anh em (không biết có nên tính cả Smerdyakov không).
Ivan là một nhân vật cực kỳ khó hiểu, lời nói và hành động của anh ta hoàn toàn trái ngược với nhau. Chính vì thế mà chúng ta có chương "Con quỷ. Cơn ác mộng của Ivan". Con quỷ ám ảnh Ivan bằng cách kể lại cho anh những bài báo, những câu chuyện mà anh từng viết - thứ mà anh xấu hổ về. Nó khiến anh phải đặt ra câu hỏi liệu mình có bị rồ hay không. Anh hiểu được rằng con quỷ ấy thực chất là anh và chỉ là mình anh, con quỷ ấy được tạo ra từ quá khứ và tư duy vô thần hư vô được bồi đắp suốt mấy chục năm cuộc đời của anh. Rốt cục thì đó là sự tự hồ nghi. Không chỉ lời nói và hành động trái ngược nhau, triết lý và đạo đức của anh cũng không ăn khớp (hay nói một cách văn chương hơn là bộ não và trái tim?). Động cơ của Ivan là vì con người, vậy nên anh ta không hoàn toàn xấu xa như một số reviewers nói quá mà mình đã từng đọc. Anh ta thương xót những đứa trẻ, tự hỏi: "Trẻ con thì có tội tình gì?".
Ivan làm mình nhớ đến một nhân vật phản diện trong bộ Yu Yu Hakusho, mình không nhớ tên nhân vật này, nhưng theo trí nhớ của mình thì nhân vật này ban đầu làm việc thiện là vì loài người, vì nhân loại, anh ta căm ghét ác linh vì chúng đã khiến con người trở nên khổ sở. Tuy nhiên, sau khi vô tình xem một cuốn băng ghi lại mọi tội ác mà con người đã phạm phải trong lịch sử (cuốn băng ấy hình như kéo dài tới vài ngày) thì nhân sinh quan của anh ta đã thay đổi hoàn toàn. Anh ta bắt đầu căm hận con người, cho rằng loài người là cái rễ của mọi tội ác.
Cũng là một reference hay chứ nhỉ? Như Ivan đã nói: "Thực ra, đôi khi người ta nói về sự tàn bạo thú vật của con người, nhưng như vậy thật là oan ức cho thú vật: thú vật không bao giờ tàn bạo được như người, con người tàn bạo một cách tài tình có nghệ thuật. Hổ chỉ cắn xé, và chỉ biết làm như thế thôi. Nó không bao giờ nghĩ ra được cái trò dùng đinh đóng tai người ta vào hàng rào suốt đêm, cho dù nó có thể làm được việc đó đi nữa."
Trong cuốn The Rebel của Albert Camus, ông có từng đề cập rằng Ivan coi trọng chính nghĩa hơn là sự thần thánh. Anh ta không hoàn toàn bác bỏ sự tồn tại của Chúa. Anh ta bác bỏ Chúa trên danh nghĩa giá trị đạo đức. Một phần trong Ivan vẫn tin là có Chúa, mong là có Chúa. Dẫu cho anh ta vẫn tin rằng cái triết lý hư vô, vô thần của anh ta là đúng, về mặt khoa học là thế. Nhưng Ivan vẫn tin, vẫn mong, mong rằng Chúa có thật. Bởi nếu không có Chúa thì mọi sự đều được phép, mà khi mọi sự đều được phép thì chẳng lẽ cách sống của tên vô lại, dâm ô hèn hạ, không xứng đáng để được gọi là "cha" như Fyodor Pavlovich là đúng? Ivan không chấp nhận điều đó, một phần có lẽ vì anh ta kiêu ngạo đến mức không muốn Fyodor ngang hàng với bản thân, một phần là vì anh ta thực sự mong muốn điều đó là không đúng vì những lý lẽ mà mình đã nếu ra bên trên.
Tuy nhiên, không thể chối cãi rằng Ivan chính là hung thủ giết cha. Smerdyakov là kẻ thực thi bản án, Ivan là người viết bản án. Triết lý của Ivan đã vẽ nên lối đi, chỉ đường cho Smerdyakov phạm tội. Trong quá trình đọc, mình đã suýt bị lừa rằng anh ta vô tội, bởi Ivan lúc nào cũng mập mờ, không thể đoán trước được đường đi nước bước của anh ta. Anh ta khó hiểu đến vậy là vì chính anh ta cũng luôn lừa dối chính bản thân mình.
Nói về Ivan đủ rồi. Về các nhân vật khác, mình đặc biệt ấn tượng với trưởng lão Zosima. Dường như Dos tạo ra nhân vật này để đối đầu với Ivan, nhưng không đủ. Mình thấy những lời lẽ của cha Zosima vẫn chưa đủ mạnh mẽ để đối đầu với Ivan, nhưng đấy mới chính là cái hay. Cái hay ở đây là Dos là một người sùng tín, cực kỳ sùng tín. Vậy mà ông có thể viết ra những lời lẽ vô thần thuyết phục như vậy, thật sự quá đáng nể!
Toàn bộ nhân vật trong "Anh em nhà Karamazov" đều mang hơi thở của Dos, một phần của Dos, kể cả những nhân vật phụ của phụ (đến nhân vật phụ của phụ còn được ông tả background 1 trang cơ mà). Đặc biệt là Alyosha, một anh chàng quá ư là hoàn hảo, tuồng như là nhân vật trong mơ của Dos. Cảm giác như Dos mong muốn được trở thành một người như Alyosha vậy. Tuy được miêu tả hoàn hảo như thế, Alyosha cũng vô cùng thực tế, đặc biệt là trong màn đấu trí với Ivan. Đã nhiều lần Alyosha vi phạm lời răn của Cha, anh đã sa vào những câu chuyện khủng khiếp của Ivan, đến mức phải thốt lên: "Bắn!". Nhưng sau tất cả, anh vẫn giữ vững được đức tin của mình, thương cảm cho Ivan. Và mặc cho Ivan vẫn lảm nhảm về công thức "mọi sự đều được phép" để thử thách tín ngưỡng của Alyosha thì anh vẫn nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi Ivan - một hành động vị tha và cao đẹp vô cùng - Ivan thốt lên đó là trò ăn cắp văn mà Alyosha lấy từ "viên đại pháp quan tôn giáo".
Có rất nhiều thứ mình không hiểu, và muốn hiểu trong cuốn sách tràng giang đại hải này. Đợi lần hai vậy.
Tóm lại thì đây là một cuốn sách cực kỳ xuất sắc và đáng đọc.
adventurous
dark
emotional
funny
hopeful
inspiring
mysterious
reflective
sad
tense
medium-paced
Plot or Character Driven:
A mix
Strong character development:
Yes
Loveable characters:
Yes
Diverse cast of characters:
Yes
Flaws of characters a main focus:
Yes
challenging
dark
emotional
reflective
medium-paced
Plot or Character Driven:
Character
Strong character development:
Yes
Diverse cast of characters:
Complicated
Flaws of characters a main focus:
Yes
The Brothers Karamazov is less a challenge than a journey into the human experience. Every detail, every interaction is an opportunity to observe, a lesson in what motivates and compels people. The portraits of the brothers are incredibly rich, such that it feels that these are people I know.
I loved the idea of Dostoevsky's narrator as partially unreliable...to read the descriptions and narrative as through the eyes of a specific person, with whom we may share some perspectives and disgree on others.
To come across the chapters "Rebellion" and "The Grand Inquisitor" set in the context of the novel is nothing short of breathtaking. Twin jewels in a crown of literature.
How to end such a novel? I did not think to consider it, simply reading to the end, with full trust in the author. And it was there at the end that I wept, as I read the final pages, as I sat for some time reflecting on the goodness of Alyosha and the potential in the spirit of humankind.
I loved the idea of Dostoevsky's narrator as partially unreliable...to read the descriptions and narrative as through the eyes of a specific person, with whom we may share some perspectives and disgree on others.
To come across the chapters "Rebellion" and "The Grand Inquisitor" set in the context of the novel is nothing short of breathtaking. Twin jewels in a crown of literature.
How to end such a novel? I did not think to consider it, simply reading to the end, with full trust in the author. And it was there at the end that I wept, as I read the final pages, as I sat for some time reflecting on the goodness of Alyosha and the potential in the spirit of humankind.
challenging
dark
emotional
inspiring
mysterious
reflective
sad
tense
medium-paced
Plot or Character Driven:
Character
Strong character development:
Yes
Loveable characters:
Complicated
Diverse cast of characters:
No
Flaws of characters a main focus:
Yes