A review by seiddocsach
The Wind-Up Bird Chronicle by Haruki Murakami

5.0

Vậy là hành trình với “Biên niên ký chim vặn dây cót” đã kết thúc, thật sự rất lâu rồi tôi mới đọc một quyển sách mà mất rất nhiều thời gian để đọc như vậy, dài cũng không dài, nhưng không hề ngắn và dễ tiêu thụ.

Vẫn thế, vẫn là những “phi lý” nhưng lần này nhẹ nhàng hơn rất nhiều so với người em “Kafka bên bờ biển” nhưng sâu sắc hơn, khoáy sâu vào tâm hồn bằng những lời lẽ miêu tả nỗi cô đơn hiện sinh của từng con người và cách họ đương đầu với nó, để tránh nhầm lẫn cái chủ nghĩa được cho là hư vô, là đánh bật lên cái tôi của chính họ, là đương đầu đối diện với từng nỗi sợ là cái chết, là tự do, là trách nhiệm, đôi lúc lại là sự cô độc và cuối cùng chính là ý nghĩa của cuộc sống này là gì?

Câu hỏi đi theo xuyên suốt câu truyện, từ nhân vật này đến nhân vật khác, kéo theo cái nhìn của chính người đọc, cách nhân vật bối rối, sợ hãi trước những sự kiện. Không muốn phải nói theo một cách máy móc, nhưng thật sự tác phẩm như một cuốn ví dụ tiêu biểu sống động cho chủ nghĩa hiện sinh về mọi mặt. Vậy chúng ta phải làm gì với những vấn đề đó? Đơn giản là chúng ta ĐỐI DIỆN, không phải là phòng thủ một cách hời hợt để rồi tạm lắng nó đi, ví dụ như thể ta giữ mình bận rộn để quên đi nỗi cô độc - một vấn đề hiện sinh, nhưng sau khi bận rộn đủ rồi, khi ta nhìn lại bản thân mình, ta có còn thật sự là ta không? Cảm giác như mình không còn là “cái tôi vốn có” nữa, rồi lại thành một vòng lặp, ta sẽ đi kiếm những phương pháp như vá lại lỗ hổng, để rồi nó vẫn thế, không cách nào thôi nghĩ về. Khổ đau trong cuộc sống là điều mình không thể, không thể nào tránh khỏi, đầu tiên bản thân phải chấp nhận nó với tư cách của bản thân thứ mà cuộc sống áp lên ta, để rồi đối diện với nó, tất nhiên khổ đau sẽ còn mãi, nhưng ta sẽ làm dịu nó đi, ít nhất là dịu nó. Nhỉ?
Và tất nhiên không thể nào thiếu cộng đồng hay xã hội, khi tự bản thân ta vươn lên được, tức chấp nhận, tự chúng ta sẽ có liên kết với có ý nghĩa với những người khác, dù vốn dĩ không ai sẽ dám chắc “hiểu” được người đối diện.

Những nhân vật trong sách theo tôi thấy họ đều đơn độc trên hành trình nhưng họ luôn đấu tranh một cách khủng khiếp để rèn luyện nên cái tôi của bản thân mình một cách chọn lọc, không mù quáng, không để ai đó định nghĩa bản thân, để rồi tự mình đưa ra lựa chọn, dù đôi lúc lựa chọn đó biến họ thành một thứ xấu xa với cả chính bản thân mình.

Có một vài chương gần như mơ hồ, đến độ sự liên tưởng của tôi cứ phải kéo thật dài, bất giác phải đọc lại các chi tiết, nhưng tôi vẫn chọn đọc tiếp. Và tôi đã không hối hận, thật sự đấy, tất nhiên khi tôi viết những dòng này, có thể tôi cũng đang đối mặt với rất nhiều vấn đề được cho là hiện sinh của bản thân, việc tôi đọc tác phẩm này cũng có thể là một hình thức trốn chạy mà tôi cho ở trên là “phòng thủ” và “vòng lặp”, tôi biết chứ và tôi nghĩ tôi sẽ thay đổi. Cảm ơn cuốn sách rất nhiều.

Vẫn vậy, tôi vẫn mong chờ một người bạn đọc nào đó, có thể đọc chung một cuốn sách, chia sẻ những cảm nhận, như tạo một sợi dây liên kết, một góc nhìn khác, hay đơn giản chỉ cần một giọng nói khác không phải cái tôi của chính mình để thảo luận. Tôi viết cảm nghĩ về cuốn sách chưa bao giờ bàn sâu vào chi tiết, vì tôi hiểu cái tâm thế tiếp cận một thứ gì mới nó sẽ khác như thế nào nếu bạn thấy nó vô tình bị mở ra.

Tôi thích thế, và tôi vẫn sẽ làm thế có mọi cuốn sách, về mọi chi tiết khác tôi xin cất nó lại trong một góc nhỏ, vẫn vậy, chờ bạn đọc cùng và chia sẻ.

Tôi sẽ cho “Biên niên ký chim vặn dây cót” 4,5/5