Take a photo of a barcode or cover
ngominh 's review for:
A Horse Walks Into a Bar
by David Grossman
Thật ra là rất nghi ngại khi bắt đầu đọc cuốn này, vì theo kinh nghiệm từ lâu khi xem các chương trình truyền hình thực tế thì hài độc thoại không làm mình cười nổi. Mọi thứ càng đen tối hơn khi đọc những đánh giá khác trên goodread cho sự nản lòng vì đến trang 80 hay hơn mới có tiến triển. Khi đọc lần đầu, mình cũng hưởng chính sự kéo dài lê lết đó. Nhưng càng về sau khi cốt truyện được tập trung hơn, mọi thứ cứ thế băng băng đi về phía đích. Và 80 trang đầu không hơn gì khác là cách David Grossman níu giữ người đọc, để cuốn sách ông không những là mảnh lego xếp khít với nhau theo kiểu độc nhất, mà nó còn là dấu chỉ cho những ai ưa buồn không chỉ đọc nó một lần rồi xếp trên kệ sách.
Cuốn sách được David Grossman viết như đòn bẩy: nỗi đau được thể hiện bằng hình thức gây cười. Trong đây ta thấy nỗi đau của Dovaleh - chàng diễn viên hết thời, về sự nghiệp cũng như cuộc sống mình. Nếu như sự nghiệp nhạt nhòa trên đường xuống cấp có thể nhận thấy rõ ở nơi không gian quầy bar; thì câu chuyện cuộc đời lại được gắn kết thông qua 2 nhân vật - ngài thẩm phán và cô bé Tí Nị. Câu chuyện về 3 người thuộc gia đình anh vô cùng buồn bã, đi kèm là chuyến xe băng sa mạc trở về nhà dự đám tang đầu tiên, cũng là của mẹ mình - người đàn bà mắt xanh mà anh yêu quý. Trong mọi trường đoạn, David Grossman luôn viết để hiện lên cái chua chát, khi buồn thảm chen lẫn cái gây cười, khi một tâm hồn hướng về ký ức lại bị chi phối bởi bọn trả 400 shekel chỉ để nghe những thứ rẻ tiền. Cuốn sách buồn đến vô cùng tận. Mình không thể đánh giá gì khác ngoài cho 5/5.
Cuốn sách được David Grossman viết như đòn bẩy: nỗi đau được thể hiện bằng hình thức gây cười. Trong đây ta thấy nỗi đau của Dovaleh - chàng diễn viên hết thời, về sự nghiệp cũng như cuộc sống mình. Nếu như sự nghiệp nhạt nhòa trên đường xuống cấp có thể nhận thấy rõ ở nơi không gian quầy bar; thì câu chuyện cuộc đời lại được gắn kết thông qua 2 nhân vật - ngài thẩm phán và cô bé Tí Nị. Câu chuyện về 3 người thuộc gia đình anh vô cùng buồn bã, đi kèm là chuyến xe băng sa mạc trở về nhà dự đám tang đầu tiên, cũng là của mẹ mình - người đàn bà mắt xanh mà anh yêu quý. Trong mọi trường đoạn, David Grossman luôn viết để hiện lên cái chua chát, khi buồn thảm chen lẫn cái gây cười, khi một tâm hồn hướng về ký ức lại bị chi phối bởi bọn trả 400 shekel chỉ để nghe những thứ rẻ tiền. Cuốn sách buồn đến vô cùng tận. Mình không thể đánh giá gì khác ngoài cho 5/5.