Take a photo of a barcode or cover
Immense. Wonderful. A huge forest of words with a lot of stories interwoven in order to make the Wind-Up Bird Chronicle. A surreal book wih deeply philosophical prose. All should read it.
My favourite part of the book is Lieutenant's Mamiya's letters about Boris the Manskinner, his story about the well and the whole narration about the WW II. I think that Lieutenant Mamiya is a vital figure of the trilogy since it is the link of the past and present.
As I said, I enjoyed the trilogy and I will definitely read more books by Murakami such as Kafka on the Shore, Sputnik Sweetheart, etc.
[I 'd like to underscore that the official English translation by Jay Rubin and all translations based upon it are slightly abridged according to Wikipedia as approx. 25,000 words have been omitted. I felt that while reading the book as some things about Creta Kano and Noboru Wataya were missing.]
My favourite part of the book is Lieutenant's Mamiya's letters about Boris the Manskinner, his story about the well and the whole narration about the WW II. I think that Lieutenant Mamiya is a vital figure of the trilogy since it is the link of the past and present.
As I said, I enjoyed the trilogy and I will definitely read more books by Murakami such as Kafka on the Shore, Sputnik Sweetheart, etc.
[I 'd like to underscore that the official English translation by Jay Rubin and all translations based upon it are slightly abridged according to Wikipedia as approx. 25,000 words have been omitted. I felt that while reading the book as some things about Creta Kano and Noboru Wataya were missing.]
বইয়ের গল্প বর্ণিত হয়েছে তরু ওকাদার জবানিতে। কাহিনীর শুরু হলো তরু ওকাদার চাকরি ছেড়ে দেয়ার ইতিহাস, গান শুনতে শুনতে স্প্যাঘেটি রান্নার বিবরণ এবং হারানো বিড়াল নবোরু ওয়াতায়াকে খোঁজ করা দিয়ে। কি, অদ্ভুত লাগছে শুনতে? হ্যাঁ, আমি না হয় নতুন মুরাকামি পাঠিকা - কিন্তু যারা মুরাকামি ফ্যান তারা জানেন লোকটা কি সব উদ্ভট বিষয় নিয়ে লিখতে পছন্দ করেন। আর সেইসব বিষয় দিয়ে স্বাভাবিক জগত থেকে এক হ্যাঁচকা টানে আপনাকে তুলে নিয়ে যান এক বিস্ময়কর জাদুর জগতে।
এই বইটা পুরোটা হলো তরু ওকাদার জগত। ঘটনাপ্রবাহে তার আশেপাশের অনেক চরিত্রের সাথে সাক্ষাৎ হবে আপনার। তার চাকরি ছাড়ার গল্প, সেটার সূত্র ধরে তার কিভাবে পরিচয় হলো মাল্টা কানো আর ক্রেটা কানো নামে আরো অস্বাভাবিক দুই চরিত্রের সাথে, তার সংসার জীবন ভেঙে পড়া, প্রতিবেশী মে কাসাহারার সাথে আলাপ, আস্তে আস্তে এক অজানা জগতের সাথে জড়িয়ে পড়া - সবকিছু মিলিয়ে আপনার চোখের একটু সামনেই গড়ে উঠতে থাকবে তরু ওকাদার জীবনপ্রবাহ - যেটা একটু হাত বাড়ালেই যেন ছোঁয়া যাবে মনে হয়, কিন্তু আসলে যায় না।
আলোচনা-মন্তব্যঃ
উপরের অংশটুকু পড়েই হয়তো মাথা ঘুরতে শুরু করেছে আপনাদের, কিন্তু কি করবো বলেন? বইটা যে এক্স্যাক্টলি এরকম অনুভূতি দেয়, সেটা আপনি নিজে না পড়া পর্যন্ত একদম বুঝতে পারবেন না। ম্যাজিক্যাল রিয়েলিজমের সার্থকতাটা মনে হয় এখানেই, যে ওই জগতটায় আপনার ঢুকে যাওয়ার একটা তীব্র বাসনা হবে, কিন্তু পরমুহূর্তে মনে হবে যে এ জগতটা বাস্তবে এক্সিস্ট করে না - তখন বাসনাটা আরো তীব্র হবে। ব্যপারটা শুধু মাথায় গেড়ে বসে থাকবে।
পোস্টের প্রথম কথাগুলো কেন বলেছিলাম সেটা বলি - আমি বেশ কয়েকবার "নরওয়েজিয়ান উড"-এ দাঁত বসাবার চেষ্টা করেছিলাম, পারি নি। এই দর্শন গলঃধকরণ করা সম্ভবপর মনে হচ্ছিল না। তখন থেকেই মুরাকামির লেখার প্রতি আমার একটা অপছন্দ চলে আসে, তার বই থেকে অনেক দূরে থাকতাম। ব্লকের সময় হঠাৎ খ্যাপার মতো মাথায় এই বইটা পড়ার চিন্তা চেপে বসলো। দেড়দিনে শেষ না করে থামি নি। কে ভেবেছিলো এই লোকের বই আমার এরকম অমৃতসম লাগবে? পড়ার পর থেকে শুধু মনে হচ্ছে সবকিছু ভুলে গিয়ে এইটা আবার যদি "প্রথমবার" পড়তে পারতাম! বইটাই একটা জাদু।
কি ভালো লেগেছে বলতে গেলে খালি একটা জিনিসই বলতে পারবো - লেখার ধরণ। এইধরণের অভিজ্ঞতা আমার প্রথম, যেহেতু মুরাকামির আর কোনো বই পড়ি নি আগে এভাবে। পুরোটা সময়ে মনে হচ্ছিল আমি আর এই জগতে নেই, আমি তরু ওকাদার জগতের বাসিন্দা। তার মধ্যে যখন বইটা পড়ছিলাম, তুমুল গরম। বইয়ের পটভূমির প্রথমকার গ্রীষ্মের দাবদাহের সাথে এই পরিবেশ মিলিয়ে একটা অতিপ্রাকৃত ধরণের ঘোট পাকিয়ে যাচ্ছিলো। এই মুহূর্তটা আসলে লিখে বা বলে বোঝানো সম্ভব না।
সম্পূর্ণ একটা ঘোর সারাক্ষণ ঘিরে রেখেছিল, বইটা পড়ে উপকার হয়েছে কি না বলতে পারছি না কারণ পড়ার পুরো নয়দিন পরে এই যে আমি রিভিউ লিখতে বসলাম, এর মধ্যে আর কোনো বই পড়ি নি। যাই পড়তে যাচ্ছি, মগজ থেকে "ওয়াইন্ড-আপ বার্ড ক্রনিকেল" সরছে না। এক বই পড়ে কি লেখকের ভক্ত হওয়া যায়? আই গেস হওয়া যায় - ইতোমধ্যে হয়ে গিয়েছি মনে হচ্ছে। আমার ইচ্ছা আছে উনার লেখা আরো কিছু বই পড়ার।
রিভিউটা কারো কোনো উপকারে লাগলো না সম্ভবত। আজকে আসলে একটু অনুভূতি শেয়ার করতে আসা। এজন্য গুছিয়ে কিছু লেখা গেলো না বলে দুঃখিত। কিন্তু যারা মুরাকামি-ভক্ত, এখনো এই বই বইটা পড়া হয়ে উঠে নি বা যারা ম্যাজিক্যাল রিয়েলিজম পছন্দ করেন, অবশ্যই অবশ্যই পড়বেন।
এই বইটা পুরোটা হলো তরু ওকাদার জগত। ঘটনাপ্রবাহে তার আশেপাশের অনেক চরিত্রের সাথে সাক্ষাৎ হবে আপনার। তার চাকরি ছাড়ার গল্প, সেটার সূত্র ধরে তার কিভাবে পরিচয় হলো মাল্টা কানো আর ক্রেটা কানো নামে আরো অস্বাভাবিক দুই চরিত্রের সাথে, তার সংসার জীবন ভেঙে পড়া, প্রতিবেশী মে কাসাহারার সাথে আলাপ, আস্তে আস্তে এক অজানা জগতের সাথে জড়িয়ে পড়া - সবকিছু মিলিয়ে আপনার চোখের একটু সামনেই গড়ে উঠতে থাকবে তরু ওকাদার জীবনপ্রবাহ - যেটা একটু হাত বাড়ালেই যেন ছোঁয়া যাবে মনে হয়, কিন্তু আসলে যায় না।
আলোচনা-মন্তব্যঃ
উপরের অংশটুকু পড়েই হয়তো মাথা ঘুরতে শুরু করেছে আপনাদের, কিন্তু কি করবো বলেন? বইটা যে এক্স্যাক্টলি এরকম অনুভূতি দেয়, সেটা আপনি নিজে না পড়া পর্যন্ত একদম বুঝতে পারবেন না। ম্যাজিক্যাল রিয়েলিজমের সার্থকতাটা মনে হয় এখানেই, যে ওই জগতটায় আপনার ঢুকে যাওয়ার একটা তীব্র বাসনা হবে, কিন্তু পরমুহূর্তে মনে হবে যে এ জগতটা বাস্তবে এক্সিস্ট করে না - তখন বাসনাটা আরো তীব্র হবে। ব্যপারটা শুধু মাথায় গেড়ে বসে থাকবে।
পোস্টের প্রথম কথাগুলো কেন বলেছিলাম সেটা বলি - আমি বেশ কয়েকবার "নরওয়েজিয়ান উড"-এ দাঁত বসাবার চেষ্টা করেছিলাম, পারি নি। এই দর্শন গলঃধকরণ করা সম্ভবপর মনে হচ্ছিল না। তখন থেকেই মুরাকামির লেখার প্রতি আমার একটা অপছন্দ চলে আসে, তার বই থেকে অনেক দূরে থাকতাম। ব্লকের সময় হঠাৎ খ্যাপার মতো মাথায় এই বইটা পড়ার চিন্তা চেপে বসলো। দেড়দিনে শেষ না করে থামি নি। কে ভেবেছিলো এই লোকের বই আমার এরকম অমৃতসম লাগবে? পড়ার পর থেকে শুধু মনে হচ্ছে সবকিছু ভুলে গিয়ে এইটা আবার যদি "প্রথমবার" পড়তে পারতাম! বইটাই একটা জাদু।
কি ভালো লেগেছে বলতে গেলে খালি একটা জিনিসই বলতে পারবো - লেখার ধরণ। এইধরণের অভিজ্ঞতা আমার প্রথম, যেহেতু মুরাকামির আর কোনো বই পড়ি নি আগে এভাবে। পুরোটা সময়ে মনে হচ্ছিল আমি আর এই জগতে নেই, আমি তরু ওকাদার জগতের বাসিন্দা। তার মধ্যে যখন বইটা পড়ছিলাম, তুমুল গরম। বইয়ের পটভূমির প্রথমকার গ্রীষ্মের দাবদাহের সাথে এই পরিবেশ মিলিয়ে একটা অতিপ্রাকৃত ধরণের ঘোট পাকিয়ে যাচ্ছিলো। এই মুহূর্তটা আসলে লিখে বা বলে বোঝানো সম্ভব না।
সম্পূর্ণ একটা ঘোর সারাক্ষণ ঘিরে রেখেছিল, বইটা পড়ে উপকার হয়েছে কি না বলতে পারছি না কারণ পড়ার পুরো নয়দিন পরে এই যে আমি রিভিউ লিখতে বসলাম, এর মধ্যে আর কোনো বই পড়ি নি। যাই পড়তে যাচ্ছি, মগজ থেকে "ওয়াইন্ড-আপ বার্ড ক্রনিকেল" সরছে না। এক বই পড়ে কি লেখকের ভক্ত হওয়া যায়? আই গেস হওয়া যায় - ইতোমধ্যে হয়ে গিয়েছি মনে হচ্ছে। আমার ইচ্ছা আছে উনার লেখা আরো কিছু বই পড়ার।
রিভিউটা কারো কোনো উপকারে লাগলো না সম্ভবত। আজকে আসলে একটু অনুভূতি শেয়ার করতে আসা। এজন্য গুছিয়ে কিছু লেখা গেলো না বলে দুঃখিত। কিন্তু যারা মুরাকামি-ভক্ত, এখনো এই বই বইটা পড়া হয়ে উঠে নি বা যারা ম্যাজিক্যাল রিয়েলিজম পছন্দ করেন, অবশ্যই অবশ্যই পড়বেন।
mysterious
reflective
medium-paced
I will likely never stop thinking about this book. Murakami’s character writing is masterful and the journey that he takes you on is whimsical and strange and unsettling and frightening. I loved it.
challenging
dark
mysterious
medium-paced
Plot or Character Driven:
Character
Strong character development:
No
Loveable characters:
No
I think I need a break from Murakami. What started as a love has melded into an almost detest. His male protagonists tend to be so irregular they become unbelievable. After the great disappointment with Colorless, I don’t know what my opinion ought to be on his writing. He is no doubt creative, but is that enough to overcome his detrimental character building (specifically based on the character’s sex)?
I hope to read more Murakami, just in the distant future. I probably should read this one again. The third act saved it from a lower score.
I hope to read more Murakami, just in the distant future. I probably should read this one again. The third act saved it from a lower score.
mysterious
reflective
slow-paced
Plot or Character Driven:
A mix
Strong character development:
Complicated
Loveable characters:
Complicated
Diverse cast of characters:
Yes
Flaws of characters a main focus:
Yes
challenging
mysterious
reflective
slow-paced
Plot or Character Driven:
Character
Strong character development:
Complicated
Loveable characters:
Yes
Diverse cast of characters:
No
Flaws of characters a main focus:
Yes
challenging
dark
emotional
mysterious
tense
medium-paced
Plot or Character Driven:
A mix
Strong character development:
Complicated
Loveable characters:
Yes
Diverse cast of characters:
Yes
Flaws of characters a main focus:
No
"It was not one of those strong, impulsive feelings that hit two people like an electric shock when they first meet, but something quieter and gentler , like two tiny lights traveling in tandem through a vast darkness and drawing imperceptibly closer to each other as they go."
This book is (((((A LOT))))). Be prepared.
This book is (((((A LOT))))). Be prepared.
Vậy là hành trình với “Biên niên ký chim vặn dây cót” đã kết thúc, thật sự rất lâu rồi tôi mới đọc một quyển sách mà mất rất nhiều thời gian để đọc như vậy, dài cũng không dài, nhưng không hề ngắn và dễ tiêu thụ.
Vẫn thế, vẫn là những “phi lý” nhưng lần này nhẹ nhàng hơn rất nhiều so với người em “Kafka bên bờ biển” nhưng sâu sắc hơn, khoáy sâu vào tâm hồn bằng những lời lẽ miêu tả nỗi cô đơn hiện sinh của từng con người và cách họ đương đầu với nó, để tránh nhầm lẫn cái chủ nghĩa được cho là hư vô, là đánh bật lên cái tôi của chính họ, là đương đầu đối diện với từng nỗi sợ là cái chết, là tự do, là trách nhiệm, đôi lúc lại là sự cô độc và cuối cùng chính là ý nghĩa của cuộc sống này là gì?
Câu hỏi đi theo xuyên suốt câu truyện, từ nhân vật này đến nhân vật khác, kéo theo cái nhìn của chính người đọc, cách nhân vật bối rối, sợ hãi trước những sự kiện. Không muốn phải nói theo một cách máy móc, nhưng thật sự tác phẩm như một cuốn ví dụ tiêu biểu sống động cho chủ nghĩa hiện sinh về mọi mặt. Vậy chúng ta phải làm gì với những vấn đề đó? Đơn giản là chúng ta ĐỐI DIỆN, không phải là phòng thủ một cách hời hợt để rồi tạm lắng nó đi, ví dụ như thể ta giữ mình bận rộn để quên đi nỗi cô độc - một vấn đề hiện sinh, nhưng sau khi bận rộn đủ rồi, khi ta nhìn lại bản thân mình, ta có còn thật sự là ta không? Cảm giác như mình không còn là “cái tôi vốn có” nữa, rồi lại thành một vòng lặp, ta sẽ đi kiếm những phương pháp như vá lại lỗ hổng, để rồi nó vẫn thế, không cách nào thôi nghĩ về. Khổ đau trong cuộc sống là điều mình không thể, không thể nào tránh khỏi, đầu tiên bản thân phải chấp nhận nó với tư cách của bản thân thứ mà cuộc sống áp lên ta, để rồi đối diện với nó, tất nhiên khổ đau sẽ còn mãi, nhưng ta sẽ làm dịu nó đi, ít nhất là dịu nó. Nhỉ?
Và tất nhiên không thể nào thiếu cộng đồng hay xã hội, khi tự bản thân ta vươn lên được, tức chấp nhận, tự chúng ta sẽ có liên kết với có ý nghĩa với những người khác, dù vốn dĩ không ai sẽ dám chắc “hiểu” được người đối diện.
Những nhân vật trong sách theo tôi thấy họ đều đơn độc trên hành trình nhưng họ luôn đấu tranh một cách khủng khiếp để rèn luyện nên cái tôi của bản thân mình một cách chọn lọc, không mù quáng, không để ai đó định nghĩa bản thân, để rồi tự mình đưa ra lựa chọn, dù đôi lúc lựa chọn đó biến họ thành một thứ xấu xa với cả chính bản thân mình.
Có một vài chương gần như mơ hồ, đến độ sự liên tưởng của tôi cứ phải kéo thật dài, bất giác phải đọc lại các chi tiết, nhưng tôi vẫn chọn đọc tiếp. Và tôi đã không hối hận, thật sự đấy, tất nhiên khi tôi viết những dòng này, có thể tôi cũng đang đối mặt với rất nhiều vấn đề được cho là hiện sinh của bản thân, việc tôi đọc tác phẩm này cũng có thể là một hình thức trốn chạy mà tôi cho ở trên là “phòng thủ” và “vòng lặp”, tôi biết chứ và tôi nghĩ tôi sẽ thay đổi. Cảm ơn cuốn sách rất nhiều.
Vẫn vậy, tôi vẫn mong chờ một người bạn đọc nào đó, có thể đọc chung một cuốn sách, chia sẻ những cảm nhận, như tạo một sợi dây liên kết, một góc nhìn khác, hay đơn giản chỉ cần một giọng nói khác không phải cái tôi của chính mình để thảo luận. Tôi viết cảm nghĩ về cuốn sách chưa bao giờ bàn sâu vào chi tiết, vì tôi hiểu cái tâm thế tiếp cận một thứ gì mới nó sẽ khác như thế nào nếu bạn thấy nó vô tình bị mở ra.
Tôi thích thế, và tôi vẫn sẽ làm thế có mọi cuốn sách, về mọi chi tiết khác tôi xin cất nó lại trong một góc nhỏ, vẫn vậy, chờ bạn đọc cùng và chia sẻ.
Tôi sẽ cho “Biên niên ký chim vặn dây cót” 4,5/5
Vẫn thế, vẫn là những “phi lý” nhưng lần này nhẹ nhàng hơn rất nhiều so với người em “Kafka bên bờ biển” nhưng sâu sắc hơn, khoáy sâu vào tâm hồn bằng những lời lẽ miêu tả nỗi cô đơn hiện sinh của từng con người và cách họ đương đầu với nó, để tránh nhầm lẫn cái chủ nghĩa được cho là hư vô, là đánh bật lên cái tôi của chính họ, là đương đầu đối diện với từng nỗi sợ là cái chết, là tự do, là trách nhiệm, đôi lúc lại là sự cô độc và cuối cùng chính là ý nghĩa của cuộc sống này là gì?
Câu hỏi đi theo xuyên suốt câu truyện, từ nhân vật này đến nhân vật khác, kéo theo cái nhìn của chính người đọc, cách nhân vật bối rối, sợ hãi trước những sự kiện. Không muốn phải nói theo một cách máy móc, nhưng thật sự tác phẩm như một cuốn ví dụ tiêu biểu sống động cho chủ nghĩa hiện sinh về mọi mặt. Vậy chúng ta phải làm gì với những vấn đề đó? Đơn giản là chúng ta ĐỐI DIỆN, không phải là phòng thủ một cách hời hợt để rồi tạm lắng nó đi, ví dụ như thể ta giữ mình bận rộn để quên đi nỗi cô độc - một vấn đề hiện sinh, nhưng sau khi bận rộn đủ rồi, khi ta nhìn lại bản thân mình, ta có còn thật sự là ta không? Cảm giác như mình không còn là “cái tôi vốn có” nữa, rồi lại thành một vòng lặp, ta sẽ đi kiếm những phương pháp như vá lại lỗ hổng, để rồi nó vẫn thế, không cách nào thôi nghĩ về. Khổ đau trong cuộc sống là điều mình không thể, không thể nào tránh khỏi, đầu tiên bản thân phải chấp nhận nó với tư cách của bản thân thứ mà cuộc sống áp lên ta, để rồi đối diện với nó, tất nhiên khổ đau sẽ còn mãi, nhưng ta sẽ làm dịu nó đi, ít nhất là dịu nó. Nhỉ?
Và tất nhiên không thể nào thiếu cộng đồng hay xã hội, khi tự bản thân ta vươn lên được, tức chấp nhận, tự chúng ta sẽ có liên kết với có ý nghĩa với những người khác, dù vốn dĩ không ai sẽ dám chắc “hiểu” được người đối diện.
Những nhân vật trong sách theo tôi thấy họ đều đơn độc trên hành trình nhưng họ luôn đấu tranh một cách khủng khiếp để rèn luyện nên cái tôi của bản thân mình một cách chọn lọc, không mù quáng, không để ai đó định nghĩa bản thân, để rồi tự mình đưa ra lựa chọn, dù đôi lúc lựa chọn đó biến họ thành một thứ xấu xa với cả chính bản thân mình.
Có một vài chương gần như mơ hồ, đến độ sự liên tưởng của tôi cứ phải kéo thật dài, bất giác phải đọc lại các chi tiết, nhưng tôi vẫn chọn đọc tiếp. Và tôi đã không hối hận, thật sự đấy, tất nhiên khi tôi viết những dòng này, có thể tôi cũng đang đối mặt với rất nhiều vấn đề được cho là hiện sinh của bản thân, việc tôi đọc tác phẩm này cũng có thể là một hình thức trốn chạy mà tôi cho ở trên là “phòng thủ” và “vòng lặp”, tôi biết chứ và tôi nghĩ tôi sẽ thay đổi. Cảm ơn cuốn sách rất nhiều.
Vẫn vậy, tôi vẫn mong chờ một người bạn đọc nào đó, có thể đọc chung một cuốn sách, chia sẻ những cảm nhận, như tạo một sợi dây liên kết, một góc nhìn khác, hay đơn giản chỉ cần một giọng nói khác không phải cái tôi của chính mình để thảo luận. Tôi viết cảm nghĩ về cuốn sách chưa bao giờ bàn sâu vào chi tiết, vì tôi hiểu cái tâm thế tiếp cận một thứ gì mới nó sẽ khác như thế nào nếu bạn thấy nó vô tình bị mở ra.
Tôi thích thế, và tôi vẫn sẽ làm thế có mọi cuốn sách, về mọi chi tiết khác tôi xin cất nó lại trong một góc nhỏ, vẫn vậy, chờ bạn đọc cùng và chia sẻ.
Tôi sẽ cho “Biên niên ký chim vặn dây cót” 4,5/5